Văn hóaTình yêu - Hôn nhân & Gia đình

Trân quý từng phút giây hạnh phúc

13:38 - Thứ Bảy, 24/10/2020 Lượt xem: 51117 In bài viết

ĐBP - Sáng nay, tôi thức dậy sớm hơn thường ngày. Thấy mẹ lúi húi dưới bếp, búi rơm rạ, đốm lửa hồng, khói thành vòng vấn vít theo gió lên trời. Ba đứng giữa sân, chân tay vận động theo từng nhịp hô thể dục trên đài truyền thanh. Trời tang tảng sáng, mẹ chuẩn bị xong bữa sáng với chảo cơm rang phi hành thơm phức. Tôi dọn mâm, lấy chén đũa, bới cơm cho cả nhà. Bữa sáng đạm bạc mà ngon đến lạ.

Mỗi sáng mai thức dậy, được nhìn thấy nắng mai tràn qua cửa sổ; thấy hoa lá đưa hương len vào tận căn phòng; thấy những chú chim chích, chim sâu ríu ran chuyền cành… chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng ta đã thấy thật bình yên, hạnh phúc biết nhường nào. Ðôi khi, ta chỉ cần một cuộc sống yên ả như thế!

Bạn có một gia đình. Bạn được ở bên cạnh những người thân yêu. Nhớ những lúc được tựa đầu vào vai mẹ, nghe mẹ kể chuyện ngày xưa. Những khi chập chững bên cha, được nghe cha dạy bảo điều hay lẽ phải. Những ngày được ở bên anh chị em, cùng trải nghiệm, khám phá những điều kỳ diệu. Cuộc sống dẫu có khó khăn đến đâu, ta vẫn thấy mình thật may mắn vì vẫn còn có một chốn bình yên để tựa nương, ấy là gia đình.

Mùa hè năm ngoái, tôi lại về quê chơi, được sống lại những phút giây hạnh phúc bên bà ngoại yêu quý. Ðược nghe bà kể chuyện làng, chuyện xóm; nghe bà đọc thơ, hát chèo. Miệng móm mém nhai trầu, bà cười hiền hậu. Bà dẫn tôi ra thăm vườn, khu vườn vẫn lưu giữ một thời tuổi thơ tôi xanh mát. Mỗi lần như thế, tôi càng yêu những tháng năm tuổi thơ, yêu cuộc sống hiện tại và mong bà cứ mãi mạnh khỏe, cười vui như thế.

Mấy chị em tôi mua tặng ba ở quê chiếc điện thoại thông minh thay cho chiếc điện thoại “cục gạch” trước đó. Ngày trước, một tuần hay mươi bữa nửa tháng, chúng tôi mới điện về nhà hỏi thăm ba mẹ một lần. Từ dạo có điện thoại mới, dường như ngày nào, tuần nào, chị em tôi cũng thay nhau gọi về cho ba mẹ. Ba nói: “Sao ngày nào cũng gọi”. Mẹ bảo: “Ngày trước, hễ con cái chưa gọi về là ông nhớ, rồi ông hờn. Giờ chúng gọi nhiều, ông lại trách”. Ba nhìn mẹ rồi cười xòa: “Nói đùa vậy thôi chứ tôi vui lắm! Ðược nói chuyện với các con mỗi ngày thì chẳng khác nào như ở gần bên. Nhờ thế nên mình có thêm niềm vui sống tuổi già, bà nhỉ”.

Tôi có đọc được mẩu chuyện về mối tình đầu của ông bà cụ nọ. Thời thanh xuân, họ thương nhau nhưng bị gia đình cấm đoán. Cả hai chia tay và rồi mỗi người đều có gia đình riêng theo sự sắp đặt của cha mẹ. Rồi một ngày, sau 40 năm trôi qua, họ gặp lại nhau khi hai mái đầu đều đã điểm bạc. Người bạn đời của họ đều ra đi sớm. Con cái của họ giờ cũng đã yên bề gia thất. Và rồi, họ vẫn dành cho nhau tình yêu mặn nồng như cái thuở ban đầu. Con cháu cảm thông, đồng tình vun vén. Thế là họ về chung một nhà trong cái nắm tay buổi xế chiều. Giây phút ấy thật ấm áp, đáng trân quý biết nhường nào.

Tôi có một người bạn học từ thuở trường làng. Hết cấp 2, bạn vào Nam lập nghiệp. Tôi tiếp tục con đường học tập. Hai đứa mất liên lạc nhau đã gần 20 năm. Một ngày, qua facebook, chúng tôi tình cờ nhận ra nhau. Mừng hơn, bạn có chuyến công tác ở gần nơi tôi sống. Vậy là, chúng tôi gặp lại được nhau, đứa nào cũng mừng mừng tủi tủi. Bao kỷ niệm trường lớp khi xưa lại ùa về. Giây phút trùng phùng, giúp chúng tôi thêm gắn kết. Hạnh phúc đôi khi đến từ những giây phút bất ngờ như thế.

Tôi có một cô học trò cũ. Suốt 10 năm qua, dẫu mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác nhưng em vẫn luôn lạc quan, vui vẻ. Dù có thế nào, em vẫn không bao giờ bỏ cuộc. Em trân trọng cuộc sống bằng tất cả nghị lực, niềm tin sẵn có. Em trân trọng từng phút giây được sống và sống ý nghĩa với những điều tốt đẹp. Ðiều đó khiến ai nhìn vào cũng thấy khâm phục và thêm tin yêu cuộc sống hơn.

Tôi có một gia đình, có chồng sống yêu thương, trách nhiệm và hai cô con gái ngoan ngoãn, giỏi giang. Với tôi, hiện tại thế đã là diễm phúc. Nhiều người ngoài kia vẫn không ngừng than thân trách phận, đòi hỏi cuộc đời, mọi người phải đáp ứng cho mình thứ này thứ khác. Thiết nghĩ, hãy cứ yêu thương hết mình, sống hết mình với những gì mình đang có thì hẳn ta sẽ có được niềm vui.

Mỗi phút mỗi giây của đời người qua đi thật chóng vánh. Thế nên, hãy biết trân quý, giữ gìn từng phút giây hạnh phúc trong cuộc sống này, đừng bao giờ để nó trôi đi một cách vô nghĩa. Bởi chẳng ai có thể tồn tại được mãi trên cõi đời này, và quay ngược dòng thời gian cũng chỉ mãi là khát vọng!

XANH NGUYÊN
Bình luận
Back To Top