Tản văn

Nhìn vào mẹ để thấu suốt cho con

09:10 - Thứ Năm, 09/01/2020 Lượt xem: 7365 In bài viết

ĐBP - Mùa xuân đã rạo rực trên thân cây già nua để những nụ non bung lộc và hoa đương rục rịch bung sắc. Tôi ngấm ngầm vui vì sắp sửa được đón lấy miên man hương vị ấm áp của đất trời nhưng cũng cảm thấy lòng nảy nở những nghĩ ngợi lạ kì về một người “lạ kì” nhưng không bao giờ là “kì lạ”! Ðó là mẹ tôi!

Tôi thường hay nhìn về mẹ tôi để nhìn nhận lại bản thân mình.

Ðó là đôi tay của mẹ. Ðôi tay đã sần đi vì làm lụng nhưng lại thoăn thoắt và khéo léo biết chừng nào. Những luống rau cải, rau mùi ngoài vườn cho đến thật nhiều món ăn ngon trong bếp và cả chiếc chăn trên giường của tôi cứ gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ đến “bất thường”. Ðó là đôi mắt của mẹ. Ðôi mắt đã nhiều nếp nhăn, hằn sâu xuống dấu vết thời gian, thật khác xa với đôi mắt, trong trẻo trong tấm ảnh cưới của ba mẹ ngày trước. Nhưng cũng chính đôi mắt ấy đã yêu thương, lo lắng cho những đứa con, như tôi, anh tôi và em gái, từng miếng ăn, cái mặc, trong từng bước đường làm ăn xa hay những dịp trở về nhà.

Dường như mẹ có thể bao quát cả ngôi nhà. Nhìn thấu nó ra sao và luôn cố gắng làm cho nó trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Ðến cả một lần tôi bị đứt tay, mẹ cũng biết và dặn dò tôi nhiều thứ. Tôi tự nghĩ về mình khi mà tôi luôn luôn đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, dùng hết tháng lương này đến tháng lương khác chỉ để đi tìm một tuýp kem dưỡng da mắt dù rằng tôi hiện giờ chỉ có lo được cho mình. Tôi có thể như làm mẹ được sao? Và kia là đôi bàn chân. Bùn, phèn đã ăn sâu vào đôi bàn chân khô nẻ như cánh đồng mùa hạn ấy. Ruộng đồng đã bám lấy một nửa cuộc đời của mẹ, cùng với ba tôi. Ðể rồi những đứa con trong gia đình lớn lên, khỏe mạnh và xinh tươi.

Phải rồi! Ðôi chân ấy đã đi cả cuộc đời của tôi chỉ để con của mẹ được no ấm. Còn tôi lúc này dành cả thanh xuân để tìm những đôi giầy cao gót thật hào nhoáng để ướm thử vào đôi chân được dưỡng đều đặn hàng ngày. Tôi của ngày hôm nay dường như không thể làm được những điều như mẹ đã làm.

Có lẽ sau này tôi cũng sẽ thành một người vợ, một người mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa thể cảm nhận được sức mạnh lớn ấy từ đâu mà mẹ lại có để gánh vác cả đời con, lẫn đời mẹ trong hành trình không còn xa xôi nữa. Tôi vẫn chưa thể nào hình dung ra được sau này, kem dưỡng, quần áo đẹp, phim hay,... sẽ biến mất để rồi chỉ kịp lo lắng cho cả mấy con người trong một gia đình. Hay chăng sự ích kỉ vẫn còn khi tôi chưa gắn mình vào trách nhiệm với những người thân yêu nhất của mình, giống như cách mẹ đã hi sinh thầm lặng cả một đời.

Không biết rằng tôi sẽ trở thành người phụ nữ đẹp như mẹ được hay không, nhưng trong trái tim của mình, tôi luôn mong muốn nhìn mẹ, để thấu suốt hơn những gì mà mẹ đã cho đi, như cái cách Sophia Loren đã từng trăn trở:

(Một người mẹ luôn phải nghĩ hai lần, một lần cho bản thân và một lần cho con cái).

Hạ Du
Bình luận
Back To Top